.

27 thg 4, 2012

Warren Buffett kể về quyết định đầu tư quan trọng nhất trong cuộc đời

0 đánh giá

Buffett đã quyết định rời bỏ vị trí quản lý mà thần tượng đầu tư của mình dành cho. Nhưng nếu khi đó ông không làm như vậy, chưa chắc thế giới đã có nhà đầu tư vĩ đại Warren Buffett như bây giờ.
Tỷ phú Warren Buffett kể lại về khoảng thời gian khi ông 25 tuổi, dám rời bỏ New York để trở về Omaha khởi nghiệp cho riêng mình.
Từ khi tôi đọc cuốn sách “The Intelligent Investor” (Nhà đầu tư thông minh), tôi đã coi Benjamin Graham là thần tượng của tôi. Tôi muốn đến học tại trường đại học Columbia Business School bởi ông từng giảng dậy tại đây và sau này khi tôi rời khỏi Colombia và trở về Omaha rồi bắt đầu bán chứng khoán, tôi vẫn không quên về ông. Trong khoảng thời gian từ năm 1951 đến năm 1954, tôi vẫn thường gửi cho ông những ý tưởng về chứng khoán của tôi. Và tôi nhận được một lá thư: “Lần tới nếu bạn ở New York, hãy đến gặp tôi.”
Vì vậy tôi đã đến New York và nhận được công việc tại Graham-Newman Corp nơi ông ấy đang điều hành cùng với Jerry Newman. Mọi người đều kể lại rằng A.W. Jones đã đặt nền móng khởi đầu cho ngành đầu cơ, thế nhưng chính sự hợp tác giữa Newman và Graham thực tế đã gây dựng nên một quỹ từ trước đó. Tôi đến White Plains, New York cũng với vợ tôi khi đó đang mang bầu 4 tháng và con gái tôi. Mỗi buổi sáng tôi bắt tầu đến Grand Central để đi làm.
Mọi chuyện diễn ra khá nhanh chóng: khi tôi 25 tuổi, ông Graham cho tôi biết rằng ông sắp về hưu. Trên thực tế, ông còn làm nhiều hơn thế: ông cho tôi cơ hội được thay thế ông, Mickey, con trai của Jerry đảm nhiệm chức vụ quản lý cao cấp còn tôi làm quản lý cấp 2. Quỹ có quy mô nhỏ, chỉ 6 đến 7 triệu USD thế nhưng rất nổi tiếng.
Quyết định lúc này cực kỳ quan trọng. Như vậy tôi đã có cơ hội để đứng vào chỗ của người anh hùng mà tôi ngưỡng mộ, thậm chí tôi còn đặt tên con trai đầu là Howard Graham Buffett. Thế nhưng tôi vẫn muốn quay trở lại Omaha. Suốt 1 tháng trời, khi đi làm, tâm trí tôi chỉ nghĩ đến việc sẽ nói với ngày Graham cách nào về việc tôi muốn ra đi. Thế nhưng mọi chuyện thật khó khăn.
Vấn đề lúc đó ở chỗ, khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi có khoảng 9.800USD, thế nhưng đến cuối năm 1955 tôi đã có 127.000USD. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ trở về Omaha, học thêm một vài khóa và với 12.000USD/năm, cuộc sống vẫn đầy đủ, tài sản chúng tôi đã có đến 127.000USD.
Vợ và các con tôi trở về Omaha trước tôi. Tôi vào ô tô và trên đường về, tôi suy nghĩ về những công ty mà tôi thích đầu tư vào. Tôi dừng lại ở Hazleton, Pennsylvania để đến thăm công ty Jeddo-Highland Coal Company. Tôi còn đến thăm công ty Kalamazoo Stove & Furnace Company ở bang Michigan, công ty đang phải bán thanh lý tài sản. Tôi muốn xem tòa nhà nơi này trông thế nào và họ đang bán tài sản gì. Tôi đến Delaware, bang Ohio để tìm hiểu về Greif Bros. Chủ tịch công ty đã gặp tôi dù tôi không hẹn gặp, tôi chỉ tình cờ ghé thăm thôi. Tôi thấy mọi người đều chào đón và giúp đỡ tôi.
Ở Omaha, tôi thuê một căn nhà với giá 175USD/tháng. Tôi nói với vợ tôi: “Anh cũng rất vui khi mình có thể mua nhà, thế nhưng làm vậy chắc khác nào một người thợ bán đồ nghề đi. Anh muốn giữ vốn để đầu tư.”
Tôi không có kế hoạch hợp tác với ai hoặc thậm chí đi xin việc. Tôi chẳng lo lắng gì miễn tôi có thể tự hành động. Tôi cũng không muốn bán chứng khoán. Thế nhưng cũng tình cờ thôi, một vài người, trong đó có cả họ hàng, nói với tôi: “Anh từng kinh doanh chứng khoán, và chúng tôi muốn anh chỉ cho chúng tôi nên làm gì với tiền.” Tôi trả lời: “Tôi sẽ không làm điều đó, thế nhưng tôi sẽ mở quỹ riêng và nếu muốn bạn có thể cùng gia nhập với tôi”. Bố nuôi tôi, bạn học cùng, mẹ của anh ấy, dì tôi, chị gái tôi, anh rể và luật sư cùng kỳ. Tôi cũng đóng tiền riêng vào và mọi chuyện đã khởi đầu như vậy.
Khi hợp tác theo hình thức này, chúng tôi đã tổ chức ăn tối, tôi nói rõ quan điểm đầu tư của cá nhân: “Có khoảng từ 2 đến 4 trang quy định về hợp tác và đừng lo lắng về điều đó. Tôi sẽ nói cho bạn trong đó có những gì và bạn sẽ chẳng ngạc nhiên đâu. Thế nhưng quy định cũng chỉ để tham khảo, nếu bạn đồng ý với tôi, chúng ta tiếp tục. Tôi muốn được đối đãi đúng với cái mà tôi làm ra. Thế nhưng tôi không chấp nhận bị chỉ trích nếu mức độ thua lỗ khoảng từ 5% đến 15%.” Mọi thứ đã được làm rõ và họ đưa cho tôi tiền của họ.
Tôi cũng rất ngạc nhiên khi sau đó tiền đổ vào quỹ của tôi ngày một nhiều hơn, từ những người không quen biết. Tại New York, quỹ Graham – Newman đã bị giải tán. Một người bạn của tôi từng đầu tư với Graham nói: “Ben, tôi phải làm gì với tiền của mình bây giờ?” Tôi bảo anh ấy đến Graham. Và anh ấy cũng đầu tư với tôi.
Dù tôi cũng không đoán trước được nhưng thực sự thời điểm 25 tuổi đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi đã thay đổi cuộc sống của mình và đặt nền móng cho cái sau này gọi là tập đoàn Berkshire Hathaway. Tôi không sợ hãi, tôi làm cái mình thích và đến bây giờ vẫn vậy.
Ngọc Diệp
Theo TTVN/Forbes,Fortune

0 đánh giá:

Đăng nhận xét